Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 8 10, 2014

Bệnh hiểm nghèo của người giàu và 3 thang thuốc của vị sư già

Hình ảnh
Có một vị phú ông giàu có mặc dù tuổi chưa cao nhưng lại mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo. Ông cảm nhận được rằng bản thân mình không còn ở lại nhân gian được bao lâu nữa nên trong lòng vô cùng thống khổ, sợ hãi. Một thời gian sau, ông tìm đến một vị sư già cao tuổi sống ẩn cư trên một ngôi chùa cổ. Vị sư già sau khi nghe phú ông giãi bày, liền nói:  “Bệnh này của thí chủ, ngoại trừ một phương pháp này ra thì không thuốc nào có thể chữa trị được. Ta sẽ cho thí chủ ba phong thư, bên trong là ba thang thuốc. Thí chủ về nhà mở từng thang thuốc ra và làm theo, làm xong thang thứ nhất thì mở tiếp thang thứ hai và làm theo lời chỉ dẫn trong đó.” Phú ông giàu có vui vẻ cảm tạ vị sư già rồi ra về. Về đến nhà, phú ông liền mở phong thư đựng thang thuốc thứ nhất ra. Ông bất ngờ, bởi bên trong chỉ vẻn vẹn là một dòng chữ: “Thí chủ hãy đến bờ biển trong 21 ngày và mỗi ngày nằm trên bãi cát đó 30 phút!” Phú ông đọc xong, trong lòng nửa tin nửa ngờ, nhưng vì không còn các

Tự cao là thể hiện ở bên ngoài, tự tin phải đến từ nội tâm bên trong

Hình ảnh
Khỉ và Hồ ly đã mấy ngày liền bị nhịn đói chưa tìm được thứ gì vào bụng, trên đường đi chúng phát hiện ra một cái hang động, bên trong động có một tượng Phật và hai cái bình. Hồ ly cầu xin tượng Phật: “Chúng con đã đói mấy ngày liền chưa ăn uống gì cả, nếu cứ thế này nữa thì sẽ đói mà chết mất..” Tượng Phật nói: “Ở đây có hai cái bình, một cái bình bên trong đựng đầy đồ ăn, một cái bình là rỗng không, ngươi chỉ được phép dùng cách quan sát để chọn một trong chúng.” Hồ ly liền quay về phía hai cái bình và nói: “Trong hai cái bình có một cái đựng đầy ắp đồ ăn, còn một cái là rỗng không, ta thấy xem ra hai cái bình này khẳng định đều là bình không.” Nghe xong câu này, một cái bình mở miệng lên tiếng: “Ta mới không phải bình không..…..” Hồ ly ta thoáng nghe xong, liền sải tay lấy ngay cái bình còn lại kia ôm đi. Nắp bình vừa mở ra, quả nhiên bên trong đều đầy ắp những đồ ăn. Khỉ kia thấy khó hiểu mới thắc mắc hỏi:  “Làm sao mà bạn biết bên trong cái bình này có

Gió lớn không lay chuyển được núi

Hình ảnh
Một hôm, Đức Phật đang trên đường đi hóa duyên thì ngang qua một ngôi làng, đột nhiên có một toán người kéo đến tìm Ngài và nói những lời hết sức vô lễ thậm chí rất xấu xa bẩn thỉu. Đức Phật chỉ im lặng lắng nghe, sau khi họ nói xong mới ôn tồn bảo: “ Cảm ơn các vị đã tới tìm tôi, nhưng tôi đang có việc phải đi ngay, người dân làng bên còn đang đợi tôi, tôi phải đến đó đã. Ngày mai khi xong việc tôi sẽ có đủ thời gian, lúc đó nếu như các vị còn điều gì muốn nói với tôi thì chúng ta sẽ gặp lại nhau được không? ”. Toán người sau khi nghe xong thì không tin nổi vào tai mình, họ đồng loạt kinh ngạc: “Chuyện gì xảy ra với người này vậy?” Một người trong số đó liền hỏi Đức Phật: “ Chẳng lẽ ông không nghe thấy chúng tôi nói gì sao? Chúng tôi nói ông không ra gì cả, vậy mà ông lại không phản ứng gì hết? ” Đức Phật nói: “ Nếu các vị muốn tôi phản ứng lại thì quá muộn rồi, các vị phải quay về mười năm trước thì mới thấy được tôi phản ứng. Nhưng mười năm nay tôi đã không còn bị

Vì sao yêu quái đều muốn ăn thịt Đường Tăng? Ẩn ý đằng sau đó là…

Hình ảnh
Trong con mắt của những yêu quái trong bộ phim “Tây Du Ký” nổi tiếng, muốn được trường thọ thì chỉ có một cách duy nhất đó là ăn thịt Đường Tăng. Điều này thật sự là một sai lầm lớn. Sa tăng đã từng ăn thịt 9 người đi lấy kinh, nhưng vẫn là yêu quái đó thôi. Vậy làm sao ăn thịt Đường Tăng lại có thể trường sinh bất lão? Một số người nói rằng, Đường Tăng và 9 vị tăng nhân kia không giống nhau, kiếp trước của ông chính là đệ tử của Đức Phật Như Lai. Thực ra, bất kể là ai khi đã xuống thế giới mê này của con người thì đều giống nhau hết, họ đều chỉ là tăng nhân mà thôi. 1. Vật báu thật sự trong “Tây Du Ký” Khi Bồ Tát thụ nhận chiếc áo cà sa và cây gậy tích trượng từ Đức Phật, ngài đã nhắc  đến rằng: “Chiếc áo cà sa và cây gậy tích trượng này có thể tặng cho người lấy kinh dùng. Nếu người đó kiên trì quyết tâm đến cùng, khi mặc áo cà sa này sẽ có thể miễn được vòng luân hồi, giữ chiếc trượng này có thể không bị độc hại.” Điều này cho thấy rằng kho báu thật sự chính

Thần Chết

Hình ảnh
Một chàng trai trẻ quyết định rời ngôi làng hẻo lánh của mình để khám phá thế giới bên ngoài. Anh đi mãi cho tới khi gặp một con sông nước chảy xiết, khiến anh buộc phải dừng bước. Bên bờ sông là một người đàn ông đang đứng đợi. Trùm kín trong chiếc áo choàng đen, người đàn ông chỉ để lộ đôi mắt màu đỏ, toát lên vẻ lạnh băng. Bước lại gần, anh mới phát hiện ra đó chính là Thần Chết. “Ta đã đợi anh ở đây rất lâu rồi. Hãy nghe cho kỹ, chàng trai, trước khi Mặt Trời mọc vào ngày mai, ta sẽ đến ngôi làng của anh và lấy đi 50 người đàn ông… Giờ thì anh có thể về được rồi”. Anh vội vàng chạy về. Mồ hôi nhễ nhại và giọng nói vẫn còn hoảng sợ, anh kể lại câu chuyện với mọi người trong làng. Những người đàn ông còn lại vô cùng sợ hãi. Họ quyết định đốt lửa suốt đêm để chuẩn bị cho một điều gì đó… Sáng sớm hôm sau, chàng trai thức dậy và phát hiện rằng không phải 50, mà là 500 người đàn ông đã qua đời. Anh bực tức tìm đến bờ sông để hỏi rằng tại sao Thần Chết lại nói dối,

Sợi dây thừng

Hình ảnh
Một con voi bị xích bằng sợi dây thừng ở chân trái phía trước. Không cần xích sắt, cũng không cần chuồng. Rõ ràng con voi có thể thoát ra bất cứ lúc nào, nhưng vì một lý do nào đó, nó vẫn ngoan ngoãn với sợi dây thừng cột ở chân. Người khách thắc mắc và hỏi ông chủ lý do tại sao, ông trả lời: “Khi nó còn nhỏ, tôi đã dùng dây thừng xích lại. Lúc đó sợi dây đủ chắc để con voi không thể thoát ra ngoài. Cùng theo thời gian, vẫn sợi dây thừng như thế, nó dần tin rằng mình sẽ không thoát được. Và vì thế mà nó không bao giờ cố để được tự do”. Con người cũng vậy. Chúng ta đôi khi bị lừa dối bởi quan niệm của chính mình!

Mộng ảo của con lừa và bài học đắt giá

Hình ảnh
Một ngôi chùa trên núi có nuôi một con lừa, mỗi ngày nó đều ở trong phòng xay thóc lúa vất vả cực nhọc kéo cối xay, thời gian lâu dần, lừa ta bắt đầu chán ghét cuộc sống vô vị này. Mỗi ngày nó đều trầm tư:  “nếu như có thể ra ngoài xem xem thế giới bên ngoài, không cần kéo cối xay nữa, như thế thật là tốt biết mấy!” Không lâu sau, cơ hội cuối cùng đã đến, vị tăng nhân trong chùa muốn dẫn lừa ta xuống núi để thồ hàng, lòng nó hứng khởi mãi không thôi. Đến dưới chân núi, vị tăng nhân đem món hàng đặt lên lưng nó, sau đó trở về ngôi chùa. Thật không ngờ, khi những người đi đường trông thấy lừa ta, ai nấy cũng đều quỳ mọp ở hai bên đường cung kính bái lạy. Lúc bắt đầu, lừa ta không hiểu gì cả, không biết tại sao mọi người lại muốn dập đầu bái lạy nó, liền hoảng sợ tránh né. Tuy nhiên, suốt dọc đường đều như vậy cả, lừa ta bất giác hiu hiu tự đắc hẳn lên, lòng thầm nghĩ thì ra mọi người sùng bái ta đến thế. Mỗi khi nhìn thấy có người qua đường thì con lừa lập tức sẽ nghên

Trên đời này thứ gì là khó được nhất?

Hình ảnh
Có ba vị tỳ kheo đã cùng thảo luận về vấn đề này như sau. Vị tỳ kheo thứ nhất nói: “Trên đời khó được nhất là có mãi tuổi thanh xuân, khoẻ mạnh và trường thọ. Một người cho dù có gia tài của cải tiền tỉ, nhưng khi bệnh tật già nua tới, cũng không thụ hưởng được những niềm vui của đời”. Vị tỳ kheo thứ hai nói: “Trên đời điều khó được nhất là có người bạn tri kỷ, có thể cùng nhau chia sẻ hoạn nạn. Một người dù cho quyền cao chức trọng đến đâu, nếu không có lấy một người bạn “can đảm tương chiếu”, chỉ quạnh hưu cô đơn, chẳng khác nào đoá hoa mà mất đi hương thơm, không có ong bướm vòng quanh.” Vị tỳ kheo thứ ba nói: “Tôi nhận thấy thứ khó được nhất là họ hàng quyến thuộc hoà hợp mỹ mãn. Nếu một người có thân thể khoẻ mạnh, có bạn tốt tri kỷ nhưng họ hàng quyến thuộc tranh đấu bất hòa, thì có ích gì? Cuộc sống mỗi ngày giống như ở địa ngục trần gian, muốn thoát ra mà không biết đến khi nào.” Phật Đà nghe ba vị tỳ kheo luận nghị xong, liền quyết định triệu tập đại chú

Sông càng sâu càng tĩnh, người càng hiểu biết càng khiêm nhường

Hình ảnh
Nước sâu chảy không một tiếng động, nước nông, nước cạn sẽ chảy róc rách. Người nông cạn, khoa trương sẽ giống như nước cạn vậy. Còn người có đủ tĩnh khí, khiêm nhường, biết mình sẽ giống như một nguồn nước sâu. Bạn muốn mình là nguồn nước sâu hay là một dòng nước cạn? Walter Raleigh (1552 – 29 .10. 1618) là nhà chính trị, nhà sử học, nhà thơ nổi tiếng của Anh thời kỳ văn hóa phục hưng từng sáng tác một bài thơ về tình yêu. Trong đó ông đem tình cảm mãnh liệt ví như dòng nước chảy. Ông viết: “Nước cạn chảy róc rách mà nước sâu lại chảy không phát ra một tiếng động. Một người nếu luôn nói lời  đường mật thì trong lòng sẽ là “hư tình giả ý”!”   Kỳ thực, trong cuộc sống, sự thành thật và lương thiện cũng giống như nước chảy vậy, cũng không cần phải tận lực khoa trương, ca ngợi. Con người chỉ có tâm thái bình tĩnh và tường hòa mới có thể đạt được cảnh giới tư tưởng cao thượng. Ở một ngôi làng nọ, có hai cha con người đàn ông trung niên sống cùng nhau. Một hôm trời

Bình trà quý

Hình ảnh
Xưa kia ở trong một ngôi chùa cổ có một vị hòa thượng rất đam mê và yêu thích bình cổ. Chỉ cần nghe thấy có người nói ở đâu đó có chiếc bình cổ đẹp là ông sẽ không quản ngại đường xá xa xôi để đến mua về thưởng thức. Trong những thứ mà ông sưu tập được có một chiếc ấm pha trà mà ông rất yêu thích. Một hôm có một người bạn rất lâu ngày đến chùa thăm hòa thượng. Vị hòa thượng trong lòng rất vui liền lấy chiếc ấm pha trà ra pha để tiếp đãi bạn. Người bạn của ông hết lời khen ngợi chiếc ấm trà và không ngừng cầm lên để bình luận, thưởng thức vẻ đẹp của nó. Thế rồi, thật không may, chiếc ấm trà từ trên tay của người bạn ấy rơi xuống đất vỡ tan. Vị hòa thượng ngồi lên mặt đất nhặt những mảnh vỡ ấy lại và lấy ra một chiếc ấm khác rồi tiếp tục pha trà. Sau đó vị hòa thượng tiếp tục cười nói như chưa có chuyện gì xảy ra. Trong chùa có một vị hòa thượng trẻ tuổi chứng kiến sự việc ấy khó hiểu hỏi ông: “Thưa thầy! Đây là chiếc ấm mà thầy yêu thích nhất, nhưng lại bị rơi vỡ mấ

Lá thư của Diêm Vương

Hình ảnh
Ngày nay trong dòng đời hối hả, ai ai cũng bận rộn, vội vàng, guồng sống căng thẳng khiến người ta đã không dành đủ thời gian riêng để chăm sóc thể chất và tinh thần của bản thân cho đến khi nhận ra rằng đã quá muộn. Chuyện kể rằng xưa kia có một lão nhân, sau khi chết xuống âm phủ gặp Diêm vương, ông trách Diêm vương đã không viết thư báo cho ông biết trước cái chết của mình, giờ đột nhiên bắt ông chết, khiến ông không kịp chuẩn bị. Nghe lời trách của ông, Diêm Vương đáp: “Khi mắt nhà ngươi hơi mờ hơn trước, là ta đã gửi bức thư đầu tiên cho ngươi; khi tai nhà ngươi lãng, là ta đã gửi bức thư thứ hai cho ngươi; khi chiếc răng đầu tiên của nhà ngươi rụng, là ta đã gửi bức thư thứ ba cho ngươi. Thân thể ngươi ngày càng suy nhược, ngươi không biết ta đã viết bao nhiêu bức thư báo cho ngươi à? Có thể thấy ngươi không dụng tâm chú ý đến bản thân mình, chấp mê bất ngộ. Giờ sao lại nói ta không viết bức thư nào cho ngươi?” Đứng gần đó có một thanh niên cũng vừa chết, nhì

Tây Du Ký: “8 giới” mà Trư Bát Giới đã vượt qua là gì?

Hình ảnh
Trong “Tây du ký”, Thiên Bồng Nguyên Soái bởi vì say rượu, chọc ghẹo Hằng Nga nên đã bị Ngọc Hoàng trục xuất khỏi Thiên giới, đến nhân gian đầu thai thành người có dung mạo như heo. Sau khi hạ phàm, Thiên Bồng Nguyên Soái lúc này lấy tên là “Chu Cương Liệt” (Trư Cương Liệp), về sau này lại được Đường Tăng đã đặt cho cái tên là “Trư Bát Giới”. Trư Bát Giới toàn thân đều là mang khuyết điểm và tật xấu nhưng cuối cùng cũng tu thành chính quả, được Phật Như Lai phong làm “Tịnh Đàn Sứ Giả”. Ban đầu, từ khi bắt đầu “giới”, Trư Bát Giới cũng không “giới” triệt để và cũng không tình nguyện. Nhưng trong quá trình đi thỉnh kinh, được sư phụ là Đường Tăng, sư huynh là Tôn Ngộ Không, sư đệ là Sa Tăng không ngừng giám sát, nhắc nhở đúng lúc, Trư Bát Giới từng chút từng chút hành “giới” và cuối cùng đã hoàn thành được 8 giới này. Vậy “Bát giới” (8 giới) là bao gồm những gì? 1. Giới tham ăn Bởi vì tham ăn nên trên đường đi lấy kinh, Bát Giới đã gặp rất nhiều phiền toái, vô cùng ngu

Làm sao để buông bỏ được muộn phiền

Hình ảnh
Ngôi chùa nọ có một thiền sư nổi tiếng đức cao vọng trọng. Một hôm, có một người tiều tụy buồn bã đến tìm nhà sư và hỏi: – Thưa thầy, con muốn buông một vài thứ mà không thể, con mệt mỏi quá. Sau một lát, nhà sư đưa cho người ấy một cốc nước và bảo hãy cầm nó, đoạn ông liên tục rót nước sôi nóng vào cốc, nước chảy tràn ra cả tay làm người này bị phỏng, người này buông tay làm vỡ cốc. Lúc này nhà sư từ tốn nói: – Đau rồi tự khắc sẽ buông!. Vấn đề là tại sao phải đợi tổn thương thật sâu rồi mới buông. Hôm sau, một người khác dáng vẻ sầu não không kém người đầu tiên tìm đến nhà sư và nói: – Bạch thầy, con muốn buông xuôi đi vài thứ nhưng sao do dự quá, con mệt mỏi vô cùng. Nhà sư đưa người đó một cái tách và bảo cầm, đoạn ông rót đầy tách trà nóng vừa mới pha xong. Người đó nóng quá nhưng vẫn không buông tay, mà chuyển từ tay này sang tay kia cho đến khi nguội đi rồi uống và cảm nhận thấy rất ngon. Lúc này nhà sư từ tốn nói: – Cứ đau là buông thì con đã bỏ lỡ nhữ

“Phật độ người hữu duyên” là như thế nào?

Hình ảnh
Người thành tâm kiên chí, noi theo chỉ thị của Phật dăn dạy sẽ dần thoát ly khỏi bể khổ. Không cố gắng kiên chí và thành tâm thì vĩnh viễn không thoát ly nổi bể khổ. Một vị tín đồ thành kính và sùng bái đạo đang lúc gặp phải một trận lũ lụt, bèn leo lên trên mái nhà lánh nạn. Tuy nhiên đại hồng thủy cứ dần dâng cao mênh mông, xem chừng nước đã muốn ngập chạm đến bàn chân, tín đồ vội vàng hướng Phật cầu cứu và khấn rằng: “Phật Tổ đại từ đại bi xin hãy nhanh đến cứu con đi ạ!” Không lâu sau đơn độc một chiếc thuyền gỗ lướt tới, người trên thuyền muốn cứu tín đồ, nhưng anh ta lại nói: “Ta không gọi ngươi đến cứu, Phật Tổ sẽ tới cứu ta.” Và người kia lại một mình với chiếc thuyền gỗ rời đi. song nước lớn vẫn đang không ngừng tiếp tục dâng cao, rất nhanh đã cao tới lưng chừng đùi của vị tín đồ. Tín đồ mười phần lo lắng cả mười, lập tức hướng về Phật tổ mà phát tâm cầu cứu. Khi này lại chèo tới một chiếc thuyền, người trên thuyền hướng dẫn tín đồ những yêu cầu sao ch

Ác khẩu làm tổn thương người khác tất có báo ứng

Hình ảnh
Có rất nhiều người ngày nay không còn chú ý giữ gìn lời nói của mình, mà dễ dàng hoặc thậm chí cố tình dùng lời nói để sát thương người khác. Họ không còn tin rằng ác khẩu sẽ gây ra tội nghiệp mà bản thân sau này nhất định sẽ phải hoàn trả, như câu chuyện Phật giáo dưới đây… Ngày trước ở thành phố Shravasti có một người giàu có rất tôn thờ Phật giáo tên là Shizhi. Một hôm, ông ta chuẩn bị thật nhiều món ăn ngon, thành kính cúng bái Phật Đà và các tăng nhân. Sau khi nhận lễ, Phật Đà dẫn dắt chúng tăng quay trở về tịnh xá. Đi được nửa đường, khi Phật và chúng tăng dừng chân nghỉ ngơi dưới một tán cây to ven hồ, bỗng một con khỉ từ trên cây nhảy xuống, xin mượn chiếc bát trong tay Phật. Sau khi đón nhận chiếc bát từ Phật rồi nhanh chóng rời đi, chỉ một chốc đã thấy nó quay lại. Nó cung kính dâng chiếc bát chứa đầy mật ong lên cho Phật. Phật nhận bát mật ong, chia đều cho các tăng nhân để khỉ có thể nhận được càng nhiều phúc báo hơn. Khỉ ta thấy vậy, thích thú nhảy múa x

Ác duyên không tránh được, nhưng có thể chuyển hóa thành thiện duyên

Hình ảnh
Con người trong luân hồi đời đời kiếp kiếp, có lẽ đã từng làm chuyện xấu, kết ác duyên. Đời này gặp chuyện không vui, có ai đối xử tệ bạc với mình, mọi thống khổ đều gây ra bởi ác duyên đã kết từ quá khứ. Lấy đức báo oán, thiện hóa người khác, đây chính là tấm lòng bác đại không sợ hãi không tư lợi của người quân tử. Phật gia có kể một câu chuyện như sau: Một tiểu hòa thượng bất chấp mưa gió đến một gia đình giàu có để hóa duyên, và còn xin ở nhờ một đêm. Gia chủ không cho hòa thượng kia ở nhờ, thế là tiểu hòa thượng bèn ở dưới mái hiên của gia đình kia, nhẫn chịu đói chịu rét một đêm. Sáng sớm quản gia mở cửa, thấy một tiểu hòa thượng bị ướt mèm lạnh run cả lên, tiểu hòa thượng hỏi danh tính của gia chủ rồi đi. Nhiều năm sau, tiểu hòa thượng trở thành trụ trì của ngôi chùa, tiểu thiếp của gia đình này đến chùa để tế bái. Vừa vào lễ đường, thì giật mình thấy trên cột nhà có tên của gia chủ nhà mình, cũng thấy rất hiếu kỳ, thế là hỏi một vị hòa thượng nguyên do. H

Tiểu ngạ quỷ bên cầu Nại Hà

Hình ảnh
Ai cũng nói hễ chết không còn vương vấn. Bao nhiêu chuyện đời vẫn kể đấy thôi. Không mất không hết. Không tử không sinh... Tôi là một ngạ quỷ. Tôi là một tiểu ngạ quỷ lắm chuyện ở dưới Âm ty, hầu hạ dưới quyền Ty chủ cõi Luân hồi. Chúng tôi được coi là loài ti tiện nhất thấp bé nhất trong cõi đất trời, chỉ sống trong địa ngục tăm tối, đời đời kiếp kiếp. Công việc của tôi là đi tuần bên cầu qua (sông Lú), một việc nhàn hạ, bởi ngoài những bóng hồn lẻ quỷ đói đôi khi đi qua, thì không có gì xảy ra, sẽ chẳng có gì xảy ra. Tôi thường đờ đẫn ngồi bên cầu Nại Hà, đờ đẫn nhìn những hồn phách cô đơn, lẻ loi bay qua. Ngày ngày, tháng tháng, năm năm, ngày nối ngày, năm lại năm. Một ngày, Ty chủ cõi Luân hồi gọi tôi tới, nói tôi đã trung thành canh giữ, bởi tôi đã đi tuần cầu Nại Hà suốt 300 năm, chưa hề xảy ra sai sót. Bởi vậy nên cho tôi làm sứ giả đi câu hồn, cho tôi cơ hội lên chốn nhân gian. Cõi người thật sự rất tươi đẹp, thứ gì cũng có, so với chốn

Con nhện trước miếu quan âm

Hình ảnh
Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh. Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà. Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?" Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?" Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi. Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn. Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nh